Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Hoa trinh nữ - Cành hoa tím buồn

Ta nhớ đâu đây mình từng đọc qua một bài thơ buồn, bài thơ về loài hoa tím dại với cái tên thật là con gái... hoa trinh nu. Cũng chẳng biết tự bao giờ mình thích loài hoa này, chỉ đơn giản là thích cái màu hoang dại mà ngây thơ của nó. Cũng chẳng biết mình có giống nó không? 

hoa trinh nu

Huyệt kia đã lấp cát đầy
Tuổi tên bia đá đừng xây mộ buồn
Tim em lồng bóng vô thường
Khi em chết xuống cho nguồn thơ ra

Ai về ngang cõi tha ma
Cho em cành lá rừng xa hái về
Chiều nghiêng bóng ngả cõi mê
Hồn em quyện lá bay về bên anh

Trăng đêm soi sáng giữa vành
Hồn em là gió quấn quanh bóng chàng
Rừng sâu vắng lặng mênh mang
Hồn em quanh quẩn giấc chàng cô đơn

Đêm trăng một khắc mây vờn
Khép mi anh lại ũ hồn gió em
Vuốt ve sóng tóc bồng bềnh
Giấc say thiêm thiếp gọi tên thành lời

Hồn em cỏ dại anh ơi !
Mồ hoang vắng lặng không người vào ra
Mai nầy anh có về qua
Khắc lên bia mộ cành hoa tím buồn .

hoa tim

Trên cánh rừng xa thật xa trên đồi núi vùng Cao nguyên, của ngàn thông....có một loài hoa '"màu tím" mà những người đi hái ("đót" về làm cây chổi quét nhà mới nhìn thấy nó, ) vào thời mà người dân xứ Cao nguyên, Lâm viên, còn rất thô sơ và hoang dã, người dân ngoài những ngày đi học, và đi làm, họ muốn kiếm thêm chút đỉnh tiền để trang trải thêm cho đời sống, học sinh thì vào mùa hè, và ngày nghỉ cuối tuần, họ rủ nhau đi vào sâu trong núi, cái gọi là đi "bứt đót" người già và thanh niên mọi lứa tuổi, hể ai có sức khoẻ đều cùng nhau mổi sáng tụ tập thành một đoàn người, mang theo cơm trưa, họ đi từ sáng sớm đến khi trời ngã bóng , mới kéo nhau về !

Trong đoàn người ấy có một đôi tình nhân, họ từ phương xa đến, KHÔNG AI BIẾT HỌ ĐẾN TỪ ĐÂU ?chỉ biết họ rất dễ thương ,và sống rất kín đáo, trai khoảng chừng 25 tuổi, nữ chừng 20, họ rất khả ái và hiền hậu, cứ khi vắng vẽ họ thường hay cùng nhau ngâm bài" cành hoa tím buồn" mà ai nghe cũng thấy thương tâm, người ta cứ đoán về chuyện tình của họ chắc là có nhiều u uẩn, rồi bỗng một thời gian người ta không thấy người con trai nữa, mà ngày ngày chỉ thấy một mình cô gái, đi về với núi rừng một mình buồn bã, họ cố tìm lời gợi chuyện cho vui lòng người cô đơn, nhưng cô gái cứ một ngày cành xanh xao và gầy ốm vì nhớ thương người tình đã đi xa! và cô ta cứ ngâm bài thơ buồn kia trong ngấn lệ ...

Rồi một hôm trong buổi hoàng hôn đoàn người đi rừng trên đường về không nhìn thấy cô gái nữa ! họ kêu hú vang núi đồi, nhưng tuyệt nhiên không nghe tiếng cô gái trả lời ! đoàn người đi núi kia cùng nhau đốt đuốt đi tìm, phần vì sương mù giăng lạnh, phần thì người ta sợ thú dữ, vì vào thời ấy , (CỌP) thường hay xuất hiện, theo truyền thuyết thì có ông (Cọp 3 chân ) hay về thôn bãng...đoàn người sau khi mệt mỏi họ phải ra khỏi vùng nguy hiểm để trở về nhà !

Thời gian rồi cái gì cũng qua đi, người ta trở lại sự sống bình thường, ngày tựu trường, học sinh trở về trường, người đi làm thì về nhiệm sở, và mùa thì thay đổi ,nên họ lại chờ mùa sau, mới tiếp tục cái công việc, bằng sức lực lao động của chính mình, mà vốn liếng là mồ hôi và sự cực nhọc của chính bản thân, cũng trong thời gian ấy, nơi hoang dã núi đồi kia có bao nhiêu biến đổi ! người con trai vì Cha Mẹ bắt buột phải lập gia thất với người con gái mà Cha Mẹ chọn lựa, nên đã rời gia đình để cùng người con gái mình yêu ,đi tìm một chân trời khác xây hạnh phúc, nhưng vì lòng hiếu với 2 đấng sinh thành, lòng luôn ray rứt dù đang sống bên cạnh người yêu, cô gái vì hiểu được tâm tình nầy ,nên khuyên anh ta trở về gia đình, để làm tròn bổn phận của người con ! còn lại một mình ! trong nỗi nhớ thương, cô gái đã đi thật sâu vào một hang núi và gục chết trên vùng hoang sơ hang thẳm !!!đoàn người sau thời gian trở về núi, một ngày mưa tầm tả, họ đi tìm chổ ẩn mưa, và.....người ta nhận diện được bộ quần áo mà cô gái thường mặc, với một hình hài đã tan bên những cành hoa tím buồn....những cơn gió như khóc than, những dòng lệ của trời đang bay - bay trong hoang sơ vắng ngắt , trăng từ đỉnh núi vừa hé trên vùng trời !

Trinh nữ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét